HƯỚNG DẪN ĐƯA HÌNH ẢNH LÊN DIỄN ĐÀN - 08.2018 |
Đọc khi rảnh |
Trả lời bài | Trang <12345 35> |
Tác giả | ||||
tigonflowers
Thông tin thành viên
Gửi tin nhắn riêng
Tìm những bài viết của thành viên này
Thêm vào danh sách bạn bè
V.I.P Member Gia nhập: 17 Feb 2011 Địa chỉ: Saitamaken JP Status: Offline Points: 13 |
Tùy chọn đăng bài
Thanks(0)
|
|||
Con mắt của đám đôngCon đã học lớp 3 nhưng anh chưa bao giờ dám vào trường của con. Mọi việc đưa đón con đều là việc của chị, bởi chị biết lái xe và bởi anh bị hỏng mắt... Anh tưởng tượng nếu bạn bè của con biết được anh bị mù... thì một lúc nào đó chúng sẽ đem cái sự thiếu may mắn của anh ra mà trêu chọc con anh.Và điều anh lo sợ nhất là con anh cảm thấy e ngại vì cha mình bị mù... Anh rủ con đi mua sách. Con bé mê sách lắm nên nhận lời ngay. Buổi tối, chị phải buôn bán nên hai cha con sẽ đi với nhau và đây cũng là lần đầu hai cha con anh tự đi với nhau. Anh tin con mình biết cách dắt anh đi giữa các quầy sách. Cơm tối xong, trong lúc đánh răng anh tranh thủ bảo con: “Con thay áo quần rồi đi nha...”. Con bé có vẻ ngần ngừ: “Nhưng ba phải trả lời cho con câu hỏi này... - rồi nó hỏi luôn - Ba đi với con ba có thấy kỳ không?”. Anh bắt đầu lúng túng, những lúc như vậy anh thường đưa ra các câu hỏi ngược lại: “Vậy dắt ba đi, con có thấy kỳ không?”. “Dạ có - nó ấp úng - Mỗi lần dắt ba đi con thấy mọi người nhìn con chằm chằm, con ngại lắm...”. Nó im lặng sau câu nói. Lúc ấy anh nhớ đến Mai, cô bạn xe lăn đã quá cố của mình. Có lần Mai tâm sự với anh: “Em có thể vượt qua mọi thứ được. Chỉ sợ nhất cái nhìn của mọi người. Mỗi khi thấy có người khuyết tật là hàng trăm đôi mắt chằm chằm nhìn. Lúc ấy em chỉ muốn có phép tàng hình. Vào lớp, họ nhìn em. Đến siêu thị, họ nhìn em. Trong quán ăn, họ nhìn em. Cái nhìn tò mò, soi mói của đám đông chẳng kiêng nể gì ai”. Giờ đến con gái của anh. Nó cũng e dè, sợ hãi cái nhìn của đám đông... Chân anh run lên, bàn chải thiếu điều muốn rớt khỏi tay. May mà lúc ấy anh đang đứng trong buồng tắm nên con bé không thấy sự bối rối này của anh.
Đánh răng xong, anh bình tĩnh nói với con: “Con ơi, người ta nhìn con nhưng người ta nghĩ gì con có biết không? Người ta đang cười con vì ba của con bị mù hay người ta cảm phục vì con còn nhỏ mà biết chăm sóc cho ba. Người ta nhìn con ngạc nhiên nhưng ấy là thương hay ghét, là kính nể hay khinh thường... Con có biết không?”. Anh ôm con vào lòng rồi nói tiếp: “Đi chơi với ba nha. Sẽ có nhiều người nhìn con nhưng con đừng ngại. Họ đang thán phục con gái của ba. Họ nói con bé này có hiếu quá chừng. Con tin lời ba không? Khi thấy ai đang nhìn con hãy cười chào họ, họ sẽ cười lại với con ngay. Con thử nói với họ là “Ba em nè”. Ba chắc là họ sẽ khen: “Em ngoan quá...”. Con bé vùng khỏi tay anh chạy đi thay áo quần. Ở nhà sách, hai cha con có được vài người bạn mới nhờ nụ cười ngây thơ của con bé. Một chị khách hàng còn xoa đầu nói với con bé: “Cháu ngoan quá, bữa nào cháu sang nhà cô chơi với con của cô nhé. Ừ, con cô sẽ thích cháu lắm đấy...”. Trên đường về anh hỏi con: “Hôm nay con mặc áo đẹp lắm sao nhiều người tới làm quen cha con mình vậy?”. “Dạ không, tại con cười với họ đấy. Đi với ba còn hơn mặc áo đẹp nữa đó...”. Anh lắc nhẹ tay con và nói: “Không phải vì ba, vì lòng hiếu thảo và nụ cười của con đấy”. (st) Đã được chỉnh sửa bởi tigonflowers - 17 Aug 2011 lúc 1:56pm |
||||
tigonflowers
Thông tin thành viên
Gửi tin nhắn riêng
Tìm những bài viết của thành viên này
Thêm vào danh sách bạn bè
V.I.P Member Gia nhập: 17 Feb 2011 Địa chỉ: Saitamaken JP Status: Offline Points: 13 |
Tùy chọn đăng bài
Thanks(0)
|
|||
Đọc bài của chị NINA hay mà buồn ghê. Bởi thế mới nói là có nhiều người không biết trân quý những gì mình đang có. Khi mất rồi mới thấy quý và nuối tiếc, ân hận...Hẹn hò kiếp sau làm chi, biết có được gặp nữa hay không? Chi bằng hãy trân quý những gì mình đang có trong tay vậy chị NINA nhỉ.
|
||||
tigonflowers
Thông tin thành viên
Gửi tin nhắn riêng
Tìm những bài viết của thành viên này
Thêm vào danh sách bạn bè
V.I.P Member Gia nhập: 17 Feb 2011 Địa chỉ: Saitamaken JP Status: Offline Points: 13 |
Tùy chọn đăng bài
Thanks(0)
|
|||
Thật và Ảo“…Anh còn nhớ mãi cái ngày 27/03 – Thuận Thiên Kiếm chính thức Open Beta sau bao ngày chờ đợi của anh cùng các chiến hữu. Đó cũng là lần đầu tiên vợ không cằn nhằn sau khi đi làm về mà trông thấy anh đang ngồi ôm lấy cái PC, mà thay vào đó là đôi mắt to tròn và tiếng em thốt lên đầy ngạc nhiên: “Ô, con trâu kìa!”. Và cũng từ cái ấn tượng ban đầu đó, cũng lần đầu tiên, vợ anh biết đến thế nào là game online. Nhưng có nằm mơ anh cũng không tưởng tượng được, sau lời thỏ thẻ ngọt ngào của vợ “Ông xã dạy em chơi game nha” là cả một chuỗi ngày sóng gió đang chờ để ập lên gia đình bé nhỏ của chúng ta mà nạn nhân trực tiếp, không ai khác, chính là ông chồng tội nghiệp của em…
… “Anh nhớ làm nhiệm vụ Nàng hầu cho em để lấy thật nhiều hoa sen nha”, “Anh để auto nhớ thỉnh thoảng mua thêm máu, rồi về thành bán bớt những nguyên liệu không cần thiết để lấy chỗ lụm đồ…” hay “Anh nhớ mở shop bán mấy cuốn bí kíp giùm em, nhớ đặt giá sao cho hợp lý” là những khẩu lệnh quen thuộc của vợ tôi kể từ sau cái ngày hôm ấy.
Thành ra ngoài công việc bộn bề ở gia đình (tôi vốn kinh doanh tại gia), tôi phải cố sức nai lưng ra để chăm sóc tốt cho nhân vật của vợ, để mỗi lần về nhà, vợ không phải đau xót mỗi lần trông thấy “em nó” trong trạng thái “về thành dưỡng sức”. Có lắm hôm hai vợ chồng đang đi dạo, em lại cuống lên giục tôi về nhà gấp, tưởng có việc gì, thì ra là lúc ấy đã gần tới 20h00 – giờ diễn ra “Nhân 4 kinh nghiệm”. Lần khác, đang làm bếp, em cuống cuồng chạy lên nhà, đẩy tôi ra khỏi ghế chỉ để …đi thi Hương.
Vợ tôi vốn thông minh, lại thông thuộc văn sử, nên việc chinh phục những câu hỏi trắc nghiệm trong chức năng khoa cử không phải là việc khó với em. Thời gian đầu, khi chưa biết sử dụng vật phẩm hỗ trợ (nghiên, bút…) em giận lắm mỗi lần thi xong trả lời đúng hết mà không được đứng đầu bảng vàng. Sau thì em cũng phát hiện ra, nhưng khi ấy kỳ thi Hương đầu tiên đã kết thúc, và em đành ngậm ngùi làm một “Cử nhân” cùng với một tuyên bố xanh rờn nhưng không kém phần quả quyết “Nhất định em sẽ là Trạng Nguyên!".
Thi chán, em lại cưỡi trâu đi dạo quanh làng Vạn Đại, đơn giản chỉ để theo như em “hồi tưởng lại những kỷ niệm ấu thơ”. Số là vợ tôi sống từ nhỏ với ngoại ở dưới quê, ngày bé hay theo chúng bạn ra bờ sông chăn trâu, thả diều, nên khi bước chân vào thế giới Thuận Thiên Kiếm, bắt gặp đâu đó quang cảnh của làng quê Việt Nam như lũy tre, mái đình…, em vui và thích thú lắm. Chỉ có tôi là thay vì đi chơi hay ngồi ôm em tỷ tê, lại phải thu lu một góc nhà đọc sách., hoặc bật TV xem đá banh. Khỏi nói cũng biết, tôi giận Thuận Thiên Kiếm đến mức nào!
Đỉnh điểm của cơn giận là hôm kỷ niệm ngày cưới của hai vợ chồng tôi. Khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được em ra ngoài đi ăn sau cái thở dài tiếc rẻ vì đang làm dở nhiệm vụ, định bụng dành cho em một bất ngờ nho nhỏ. Nhưng câu trả lời không ngần ngại của em khi tôi hỏi “Bây giờ bà xã muốn có cái gì nhất?” đã khiến tôi bất ngờ đến… xém xỉu: “Em muốn có một con heo để cưỡi giống như Mai Phương Thúy”. Tới lúc ấy thì tôi hết chịu nổi rồi, ai đời vợ chỉ biết đến game, còn tôi thì… Và, mặc cho cơn mưa đang tầm tã, tôi cứ để người không mà chạy xe như một thằng điên về nhà bất chấp tiếng em gào lên phía sau. Sau lần ấy, tôi ốm liệt giường. Tưởng chừng phen này vợ chồng tôi đến phải “tan đàn xẻ nghé”.
Nhưng người ta vẫn bảo “Trong cái rủi có cái cái may”, trong lúc tôi bị cơn sốt hành hạ, người luôn ở bên chăm sóc tôi là vợ. Em dường như không còn thiết tha gì đến chuyện nhân vật của em ngày hôm nay đi thi chưa, có tham gia chiến trường không hay có lên được level nào không, bỏ chơi để ở bên đút cho tôi từng muỗng cháo, cho tôi uống từng viên thuốc, thỉnh thoảng lại ân cần hỏi “Ông xã có mệt không, có đỡ chút nào không?”. Ngẫm lại những ngày tháng trước đó, tôi mới hiểu nỗi buồn của em khi tôi chỉ biết vô tâm chơi game mà không để ý tới vợ.
Nếu như không có việc em mải chơi game mà bỏ rơi tôi, chắc gì tôi hiểu được điều đơn giản ấy.Vậy là cơn giận trong tôi dường như tan biến hết, thay vào đó, tôi thấy thương em nhiều hơn…Tỉnh dậy sau một tuần nằm “đo ván”, việc đầu tiên là tôi… đăng nhập vào Thuận Thiên Kiếm, tạo mới một nhân vật nam để cùng chơi với em, để chúng tôi có thể cùng chơi, và cùng hiểu nhau hơn.
“…Vợ à, anh nghe phong phanh đâu sắp tới, mấy bác VNG sẽ đưa vào tính năng kết hôn, anh phải chuẩn bị đầy đủ, để lại được một lần nữa “đưa nàng về dinh” bởi anh yêu vợ nhiều lắm, dù là trong game, hay ngoài đời. Anh hết giận vợ rồi, cũng hết giận cả… Thuận Thiên Kiếm nữa. Vợ có đồng ý làm bà xã anh một lần nữa không?...” (trich từ blog của một game thủ viết cho bà xã của anh ta) |
||||
oanhbh
Thông tin thành viên
Gửi tin nhắn riêng
Tìm những bài viết của thành viên này
Thêm vào danh sách bạn bè
Member Gia nhập: 10 Mar 2011 Địa chỉ: BIEN HOA DN Status: Offline Points: 1 |
Tùy chọn đăng bài
Thanks(0)
|
|||
Thiên thần đã về trời “Hãy cố lên, mươi phút nữa chị sẽ có một thiên thần”(*) - một bài viết trên Tuổi Trẻ gần đây cứ làm tôi bần thần mãi. Chia vui với “bà ngoại” vừa có được một thiên thần bé nhỏ ở Cộng hòa Czech. Còn tôi, “bà nội” vừa mất đi một thiên thần bé nhỏ ở Paris. Nhưng tôi lại có sự đồng cảm rất lớn với “bà ngoại” - tác giả bài viết, về những nền y tế đầy tính nhân văn. |
||||
RAU SACH BIEN HOA - QUE XUA
|
||||
Nh Binh Chau
Thông tin thành viên
Gửi tin nhắn riêng
Tìm những bài viết của thành viên này
Thêm vào danh sách bạn bè
Member Gia nhập: 02 Jun 2011 Địa chỉ: USA Status: Offline Points: 775 |
Tùy chọn đăng bài
Thanks(0)
|
|||
DAU CHAM DEN TREN TO GIAY TRANG Tại buổi diễn thuyết hàng trăm người, diễn giả bắt đầu buổi nói chuyện bằng một bài tập nhỏ. Ông đưa ra một tờ giấy trắng trên đó có một dấu chấm đen vào đặt câu hỏi với hội trường: “Các bạn nhìn thấy gì?” Một người giơ tay phát biểu: "Tôi thấy một điểm đen"; một người khác: "Đó là một vết mực đen"; lại có ý kiến hài hước cho rằng: "Là một nốt ruồi". . . Hầu hết mọi người trong khán phòng đều gật gù đồng ý với những ý kiến đó, họ đều chỉ thấy mỗi điểm đen. Diễn giả để hội trường lắng xuống, nhìn khắp lượt hội trường, giơ tờ giấy lên bằng hai tay, giật mạnh và hỏi "các bạn không còn thấy gì nữa sao?". Bấy giờ mọi người mới ồ lên: "Tờ giấy trắng và một chấm đen". Người diễn giả mỉm cười và nói: "Cảm ơn những câu trả lời của các bạn, dấu chấm đen này đúng là rất nổi bật trên tờ giấy trắng, tôi đã làm ví dụ này với rất nhiều người và cũng nhận được câu trả lời tương tự. Phần lớn chúng ta chỉ nhìn thấy vết đen, vết bẩn, nhìn thấy cái xấu, cái sai của người khác mà lờ đi những khoảng trắng, những cái tốt đẹp của người ta. Cũng dễ hiểu thôi vì đó là tâm lý chung của con người, theo học thuyết của Abraham Maslow về nhu cầu tự nhiên của con người được chia thành các thang bậc khác nhau, phản ánh mức độ cơ bản đối với sự tồn tại và phát triển của con người. Và bậc 2 của thang Maslow là nhu cầu về an toàn, thế nên con người luôn luôn nhìn thấy điểm đen, cái xấu, nguy cơ . . ., để đạt được mức an toàn tối thiểu về tính mạng và tài sản". Nói đến đây, ông đưa mắt nhìn quanh khán phòng và đến đâu cũng bắt gặp những gương mặt đồng tình ủng hộ. Ông nói tiếp: "Cũng giống như chúng ta đối xử với mọi người xung quanh, nếu bạn chỉ nhìn thấy cái xấu, cái sai, thì bạn chính là người phải chịu dằn vặt đau khổ, trong bạn luôn thấy hoài nghi lo lắng về mọi thứ diễn ra quanh mình. Thử nghĩ, một ngày bạn ăn vật chất 3 bữa, là những thứ ngon, bổ, sạch, còn "ăn" tinh thần thì cả ngày, thế mà bấy lâu nay chúng ta cho nhau ăn những gì? Có phải cũng ngon và bổ như ăn vật chất. "Bới lông tìm vết hay. Đãi cái tìm vàng" là lựa chọn của bạn, tìm điều tốt đẹp của người khác bạn sẽ thấy sự tốt đẹp, tìm cái xấu, cái sai để bỏ đi những mối quan hệ chính là bạn đang tự hủy đi cơ hội của mình." Ông dừng lại và đặt câu hỏi với hội trường: "Làm thế nào để sử dụng tờ giấy này một cách hữu ích?" Có vài lời phát biểu: "Vẽ lên đó một bông hoa; gập đôi tờ giấy thề là chúng ta có 2 tờ giấy trắng; . . ." Diễn giả gật đầu và mỉm cười: "Vâng. Cảm ơn các bạn. Thật đơn giản khi chúng ta thay đổi tư duy, thay đổi quan niệm của mình về những thứ xung quanh. Con người ai cũng có mặt tốt, mặt xấu, có đôi khi mắc lỗi lầm, nhưng chỉ vì cái xấu, vì những lỗi lầm mà đánh giá sai về nhau thì quả là đáng tiếc. Bởi có thể lỗi lầm đó chỉ nhỏ xíu như một chấm đen chiếm 1/99 tờ giấy trắng, mà chúng ta bỏ đi một tờ giấy đẹp, có nên chăng?" Diễn giả kết thúc buổi nói chuyện của mình trong tràng pháo tay không ngớt, họ nắm tay nhau, trao cho nhau nụ cười và những cái nhìn trừu mến thể hiện tình nhân ái. < ="http://story-detail.php?storyID=1719" method="post" target="_blank">
Cảm nhận |
||||
Nh Binh Chau
Thông tin thành viên
Gửi tin nhắn riêng
Tìm những bài viết của thành viên này
Thêm vào danh sách bạn bè
Member Gia nhập: 02 Jun 2011 Địa chỉ: USA Status: Offline Points: 775 |
Tùy chọn đăng bài
Thanks(0)
|
|||
Xúc động chuyện cụ ông 78 tuổi tìm người yêu cũ cho vợ Trong lúc lâm chung, người vợ nhắc tên người yêu đầu tiên của mình và hỏi chồng: “Anh Cơ vào thăm tôi, ông có buồn không?”. Người chồng không buồn mà cảm động, viết bức thư lên mạng với mong muốn tìm người ấy về cho vợ. Vợ chồng ông Đăng hạnh phúc khi bà vẫn đang còn khoẻ mạnh. (Ảnh gia đình cung cấp) “Đã 55 năm, kể từ ngày gặp nhau trên đất Nghệ An, vợ chồng chúng tôi chung sống trong tình yêu thương, hạnh phúc, thuận hòa và đã có 6 mặt con với nhau. Các con chúng tôi đều đã trưởng thành, chúng tôi đã có 7 cháu nội, ngoại và 3 chắt, cửa nhà yên ấm.
Tuy nhiên tội cho vợ tôi - bà ấy mắc bệnh tiểu đường tuýp 2 đã 15 năm nay, lại còn bị mỗ K trực tràng cách đây 6 năm, phải khoét bỏ hậu môn, làm hậu môn nhân tạo rất trở ngại cho việc đi lại, sinh hoạt. Suốt ngần ấy năm, cha con chúng tôi hết lòng yêu thương chăm sóc, mặc dù các con chúng tôi đều phải lo công việc cơ quan, đơn vị. Cũng may trời cho tôi còn có sức khỏe nên 15 năm qua đều đặn 2 ngày mỗi tháng tôi còn đưa bà đến bệnh viện bằng xe máy để khám và nhận thuốc. Đó là chưa kể những trường hợp đột xuất khác. Nếu như sự việc chỉ có thế thì không có gì đáng nói, bởi vợ chồng con cái chăm sóc nhau là chuyện bình thường của đạo lý làm người.
Từ đầu tháng 2/2009, đột nhiên bà nhà tôi có triệu chứng tai biến xuất hiện – đầu đau, tim khó thở, chân tay khó cử động. Chúng tôi đưa bà đến phòng cấp cứu bệnh viện và lập tức cho CT, xét nghiệm, siêu âm. Chụp Xquang… Bác sỹ thông báo hội chẩn xác định bà đã bị ung thư, di căn lên phổi và não.
10 ngày nằm ở bệnh viện theo dõi, cuối cùng bệnh viện cho về trong tình trạng bán thân bất toại, với các triệu chứng đau nhức, váng đầu, ho, tâm thần bất ổn, lúc nhớ, lúc quên, ăn uống khó nuốt…
Đã bốn tháng nay, thuốc tây, thuốc nam, châm cứu… nhưng bệnh tình không những không thuyên giảm mà cơ thể ngày càng teo gầy, trí óc không còn minh mẫn, không xác định được thời gian, không gian vv… sinh hoạt vệ sinh tiểu tiện không chủ động được.
Một điều rất lạ - 3 ngày qua bà thường nhắc đến anh ấy - người đàn ông đầu tiên bà đem lòng yêu thương trước khi chúng tôi đến với nhau! Số là năm 1954, chúng tôi tập kết ra Bắc, công tác tại tỉnh Nghệ An. Anh ấy là học sinh miền Nam cùng quê Thừa Thiên. Hai người gặp nhau và đem lòng yêu thương. Vì lý do nào đó anh ấy không liên lạc đi lại nữa. Hai năm sau, khoảng năm 1956 anh ấy trở lại xin nối lại mối tình cũ thì người anh cả của bà ấy không đồng ý và thế là - tôi người đến sau nhưng đã đạt được mục đích. Ông Đăng chăm bà những ngày cuối đời. (Ảnh gia đình cung cấp).
Năm 1961, khi chúng tôi đã có con đầu lòng, nhân một chuyến đi nghỉ phép ra Hà Nội bà nói với tôi, mẹ con sẽ ghé thăm anh Cơ ở Thanh Hóa, anh có đồng ý không? Tôi không hề ngăn cản, bởi nghĩ cho cùng mình đã là vợ chồng lại có con với nhau. Việc thăm viếng tình cũ là chuyện thường tình. Nếu thật lòng với nhau thì dù có cấm ngăn gặp mặt, trong lòng vẫn còn có chỗ để họ gần nhau. Từ ấy suốt gần 50 năm chúng tôi vẫn đầm ấm hạnh phúc gia đình, con cháu, chắt sum vầy. Không hề có tiếng to cãi vã nhau chứ đừng nói đến xúc phạm thô lỗ.
Bất ngờ trong cơn bạo bệnh, trí não rối loạn, bà lại nhớ đến anh ấy và còn hỏi tôi: - Anh Cơ vào thăm tôi, ông có buồn không?! Chao ôi! Tội nghiệp cho bà nhà tôi ngần ấy năm trời, trong lúc bệnh tình đã làm trí não bà không còn minh mẫn, tất cả mọi điều hầu như quên hết, thế mà riêng người yêu đầu tiên của bà thì vẫn còn in sâu vào bộ nhớ không hề phai nhạt! Tôi thương bà lắm, tôi không hề buồn và trách cứ bởi bà đã dành cho tôi cả cuộc đời từ tuổi thanh xuân đến giây phút cuối cùng của tuổi 75. Tôi trân trọng mối tình đầu của họ bởi đó mới là tình yêu đích thực.
Tôi viết câu chuyện này xin được gửi đến những ai đã có tình yêu và đi đến hôn nhân hãy yêu thương thực sự người mình yêu và biết trân trọng bảo vệ nó.
Tôi cũng kính nhờ quý báo gửi thông điệp này đến với anh Cơ (người yêu cũ của vợ tôi) trước công tác ở ty Thủy lợi tỉnh Thanh Hóa, nếu anh còn sống thì mời anh vào thăm bà ấy trước lúc bà từ giã chúng ta đi vào cõi vĩnh hằng để cho bà được toại nguyện trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Địa chỉ liên lạc của tôi: Trương Đình Đăng, số 30 Nguyễn Văn Thoại, P. Mỹ An - Q. Ngũ Hành Sơn - Đà Nẵng...”. Khi vợ mất, ông Đặng đã chống chếnh một thời gian dài. Để tiếp tục sống, ông đã tham gia các hoạt động xã hội nhằm vơi đi nỗi nhớ về bà.
Đã hơn 6 tháng trôi qua, kể từ ngày bức thư được gửi lên một trang web. Câu chuyện đi tìm người yêu đầu tiên cho vợ của bác Trương Đình Đăng có kết cục như thế nào? Chúng tôi đã có cuộc trao đổi chân tình với bác Đăng (Một cán bộ về hưu của Công ty xây lắp công nghiệp dân dụng Quảng Nam Đà Nẵng và vợ là cán bộ cấp dưỡng của công ty này) về những ngày đi tìm người yêu đầu tiên cho vợ, lúc vợ sắp lâm chung.
“Đến bây giờ, tôi đã không nhận được hồi âm gì từ anh Cơ. Sau khi bức thư đó đăng lên 15 ngày, bà nhà tôi ra đi mãi mãi. Tôi muốn làm một điều gì đó để bà thoả mãn trước lúc đi xa mà tiếc là bà không được thấy người xưa. Giờ tôi chỉ mong, nếu anh Cơ còn sống, được gặp anh ấy, tôi sẽ nói cho anh ấy hiểu, trong lúc lâm chung, trí não rối loạn, vợ tôi vẫn nhớ đến anh ấy. Tôi mong anh ấy hiểu và thắp cho vợ tôi một nén hương” - Bác Trương Đình Đăng (78 tuổi) tâm sự.
Kể về người vợ của mình, bác Đăng cho biết, bà là người chân thật, thẳng thắn và sống hết mình: “Năm 1961, trước khi ra Hà Nội, bà ấy cũng xin phép tôi vào thăm anh Cơ. Về nhà bà còn kể lại là trêu con gái, “ở với bố Cơ nhé, không về với bố Đăng nữa” nhưng con gái không chịu. Trong cuộc sống vợ chồng, cũng có lúc sóng gió, giận hờn, nhưng có gì không hài lòng, bà đều nói ngay, không ấp ủ, không bóng gió gì. Tôi còn nhớ có lần, tôi nhận điện thoại của người ngoài, nói năng rất nhẹ nhàng, vui vẻ. Nhưng sau đó bà làm gì không vừa ý tôi, tôi nói nặng lời thì bà bảo ngay: "Tại sao với người ta ông lại nói ngọt lạt thế mà với tôi ông lại gắt?". Tôi chỉ biết cười và bảo: "Thì người ta có làm anh phật ý gì đâu. Còn bà nói sai ý tôi mà. Nhưng tôi vẫn yêu bà".
Những lúc mới có con là lúc khó khăn trong cuộc sống vợ chồng. Có nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống, không bằng lòng về chuyện lặt vặt, hai vợ chồng nằm xoay lưng lại. Nhưng khi con ngủ ngoan, mùi sữa thơm lừng, chính bà lại là người mở lời trước: "Việc vừa qua anh sai hay em sai?" Và thế là hai vợ chồng lại nói chuyện để tìm cách giải quyết. Tôi quan niệm, giận nhau một phút là mất đi 1 phút hạnh phúc. Giận nhau 1h là mất đi 1h hạnh phúc. Thế nên, phải sống hoà thuận. Muốn vậy, phải tìm được điều tốt nhất của nhau để tiếp tục sống, tiếp tục yêu nhau. Vợ chồng tôi chưa bao giờ nói mày tao chí tớ, luôn tôn trọng nhau và sống chân thật, sống hết mình với nhau.
Ngày bà ấy ở cữ, một mình tôi phục vụ đến nơi đến chốn. Tôi không nề hà giặt giũ đồ đoàn, cơm nước. Nhưng khi bà ấy có thể ra ngoài làm lụng, thì tôi lại là "đứa con cưng" của bà ấy. Thời bao cấp, tôi không biết đến xếp hàng mua thực phẩm, đi chợ. Khi con cái lớn, có gia đình, bà càng chăm tôi hơn. Tôi chưa bao giờ biết giá gạo, giá rau, thịt là mấy. Một tay bà lo. Về nhà là có cơm ngon canh ngọt. Giờ bà ấy mất rồi, tôi mới cảm thấy hẫng hụt, mất mát vô cùng.
Có lúc con cháu đi làm cả ngày, chuẩn bị đồ ăn trưa cho tôi, nhưng tôi không dám vào bếp. Cứ đứng ở bếp là tôi lại nhớ bà. Mấy hôm liền tôi toàn nhịn ăn. Nhìn nồi cơm cắm nửa bơ, chỉ đủ tráng đáy nồi, tôi lại thấy chạnh lòng. Hàng xóm đưa bát cơm sang mời tôi ăn, tôi nhìn bát cơm mà không nuốt được. Nghĩ không có bà, mình phải ăn như thế này đây. Nhưng rồi con cháu động viên, bạn bè khuyên bảo, tôi cố gắng tham gia các hoạt động xã hội khác, tham gia hội nhà văn, nhà thơ. Nhưng cứ đêm về, đặt lưng xuống giường là tôi lại nhớ tới bà.
Là người đến sau, khi mối tình của vợ và anh Cơ bị hai bên ngăn cản, nhưng tôi vẫn công nhận, đó là mối tình rất tốt đẹp nhưng vì hoàn cảnh mà hai người không đến được với nhau: Tôi còn nhớ, gia đình anh Cơ không đồng ý cho anh ấy lập gia đình sớm vì anh ấy còn phải đi học. Sau khi anh Cơ có ý định trở lại, thì anh ruột vợ tôi lại không đồng ý vì anh Cơ chia tay mà không có lý do gì, sống không có thuỷ có chung. Một ngày cũng nên tình, nên nghĩa. Lúc lâm chung, bà ấy vẫn nhớ tới mối tình đầu của mình, tôi rất cảm động vì bà là người sống có tình có nghĩa.
Tuy vậy, tôi chưa bao giờ lo lắng về việc bà ấy có thể bỏ tôi đi theo anh Cơ vì chúng tôi sống rất hoà thuận. Chúng tôi là vợ chồng, có con có cái. Vì sao tôi không ghen với bà ư? Tôi cho rằng, suy nghĩ như tôi thì cuộc sống sẽ đẹp hơn là ghen tuông, đánh đập nhau. Tôi làm thế thì mới trân trọng, yêu thương nhau được.
Hiền Lê (ghi) Theo VTC News Đã được chỉnh sửa bởi Nh Binh Chau - 21 Aug 2011 lúc 1:05pm |
||||
NINA
Thông tin thành viên
Gửi tin nhắn riêng
Tìm những bài viết của thành viên này
Thêm vào danh sách bạn bè
Super Moderator Gia nhập: 16 Jul 2010 Địa chỉ: USA Status: Offline Points: 617 |
Tùy chọn đăng bài
Thanks(0)
|
|||
Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi. Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình. Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: " Tại sao nến của con lại không cháy?". Bé gái đã đáp rằng: " Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con". Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông. Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười. |
||||
Hãy mĩm cười và bước tiếp. NINA
|
||||
NINA
Thông tin thành viên
Gửi tin nhắn riêng
Tìm những bài viết của thành viên này
Thêm vào danh sách bạn bè
Super Moderator Gia nhập: 16 Jul 2010 Địa chỉ: USA Status: Offline Points: 617 |
Tùy chọn đăng bài
Thanks(0)
|
|||
Người đàn bà ấy là mẹ tôi Thứ Sáu, 19.8.2011 | 14:35 (GMT + 7) Tôi và mẹ có nhiều điểm hoàn toàn khác biệt nhau, nhưng có một điều không hề khác biệt: Đó là tình thương giữa tôi và mẹ. Mẹ đến nước Mỹ khi đã quá bốn mươi tuổi với mớ hành trang và quá khứ tràn đầy cay đắng mà thỉnh thoảng người hay nhắc lại cho chúng tôi nghe.
Tôi đến nước Mỹ khi tôi lên bảy tuổi cùng mớ kỷ niệm là những ngày chơi đùa, chạy nhảy trong khu vườn rộng nhà ông ngoại với lũ trẻ hàng xóm. Khi theo mẹ đến Mỹ sống giữa căn phòng chật chội trong một khu cư xá buồn bã, tù túng bởi những dãy tường gạch đỏ lạnh lùng, tôi thật sự chẳng thích tý nào cả. Sau đó tôi bị bỏ vào trong trường học nơi có những đứa trẻ xa lạ khác hẳn tôi về nước da, màu tóc. Và tiếng nói nữa, trời ạ, chúng nói gì tôi chẳng hiểu và mỗi lần tôi nói chúng lại cười ầm lên. Mimosa Phương Vinh (Vietbao 8.8.2011) http://laodong.com.vn/Tin-Tuc/Nguoi-dan-ba-ay-la-me-toi/55157 Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 29 Aug 2011 lúc 2:13am |
||||
Hãy mĩm cười và bước tiếp. NINA
|
||||
NINA
Thông tin thành viên
Gửi tin nhắn riêng
Tìm những bài viết của thành viên này
Thêm vào danh sách bạn bè
Super Moderator Gia nhập: 16 Jul 2010 Địa chỉ: USA Status: Offline Points: 617 |
Tùy chọn đăng bài
Thanks(0)
|
|||
Những điều kỳ lạ về thảm kịch 11-9 Để tưởng niệm 10 năm thảm kịch nước Mỹ bị khủng bố tấn công 11-9 (2001/2011), mời quý bạn đọc những điều kỳ lạ sau đây liên quan tới sự kiện chấn động thế giới đó. Bạn hãy thử những điều này cho đến dưới cùng. Tôi đã làm và thấy nó rất là lạ. Những điều này thực sự là kỳ quái! (Chủ yếu là phần cuối cùng, nhưng hãy đọc những điều đầu tiên trước) 1) Tên thành phố New York có 11 chữ cái. (Đây là mục tiêu tấn công chính của bọn không tặc.) 2) Tên nước Afghanistan có 11 chữ cái. (Nước Nam Á này là nơi hồi tháng 10-2001, Mỹ đã khởi xướng cuộc chiến tranh để báo thù cho thảm kịch 11-9.) 3) Tên Ramsin Yuseb (tên khủng bố đe dọa phá hủy tháp đôi vào năm 1993) có 11 chữ cái. 4) Tên của Tổng thống Mỹ đương nhiệm lúc đó George W. Bush có 11 chữ cái. Những điều vừa rồi có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng những điều sau đây sẽ thú vị hơn: 1) New York là tiểu bang thứ 11 của Hoa Kỳ. 2) Chiếc máy bay đầu tiên đâm vào tòa tháp đôi là chuyến bay số 11. 3) Chuyến bay 11 chở 92 hành khách. 9 + 2 = 11 4) Chuyến bay 77 cũng đâm vào tòa tháp đôi, chở 65 hành khách. 6 +5 = 11 5) Thảm kịch xảy ra ngày 11 tháng 9, 9 / 11 và bạn biết là 9 + 1 +1 = 11 6) Ngày thảm họa đó trùng hợp với số điện thoại khẩn cấp 911, mà 9 +1 + 1 = 11 Vẫn là sự trùng hợp ngẫu nhiên ..? Tiếp tục đọc và bạn tự suy nghĩ: 1) Tổng số nạn nhân bên trong tất cả các máy bay bị cướp 254, và 2 +5 + 4 = 11. 2) Ngày 11 tháng 9 là ngày thứ 254 của năm dương lịch. Một lần nữa 2 + 5 + 4 = 11. 3) Vụ đánh bom khủng bố ở Madrid (Tây Ban Nha) đã xảy ra vào ngày 11-3-2004, mà 3 + 1 + 1 + 2 + 4 = 11. 4) Bi kịch của Madrid đó đã xảy ra 911 ngày sau thảm kịch Tháp đôi WTC. Bây giờ đây là nơi mà mọi thứ trở nên hoàn toàn kỳ lạ: Biểu tượng của Hoa Kỳ được công nhận nhiều nhất, sau các ngôi sao và sọc kẻ, là chim đại bàng. Câu sau đây được lấy từ Kinh Koran, các cuốn sách thánh Hồi giáo: "Vì đã được ghi chép rằng một đứa con trai của Ả Rập Xê-út sẽ đánh thức một con đại bàng. Cơn thịnh nộ của con đại bàng sẽ được cảm nhận trên khắp các vùng đất của Allah trong khi một số người run lên trong tuyệt vọng vẫn vui mừng: cơn thịnh nộ của con đại bang sẽ làm sạch các vùng đất Allah và có sự hòa bình. " Câu đó là số 9,11 của Kinh Koran. Bạn vẫn chưa bị thuyết phục vì tất cả những điều trên? Hãy thử điều này và xem bạn cảm thấy thế nào, nó đã làm tôi dựng tóc gáy. Mở Microsoft Word và làm như sau: 1. Đánh chữ hoa Q33 NY. Đây là số chuyến bay của chiếc máy bay đầu tiên đã đâm vào tòa tháp đôi. 2. Tô đậm (highlight) Q33 NY. 3. Thay đổi kích thước font chữ đến 48. 4. Thay đổi font chữ là Wingdings và bây giờ bạn nghĩ gì? Q33 NY Nếu chưa thấy, bạn có thể click vào đây để tham khảo hình ảnh mà font Wingdings hiển thị cho cụm chữ Q33 NY. Nguồn minh họa: Internet
Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 10 Aug 2012 lúc 9:01am |
||||
Hãy mĩm cười và bước tiếp. NINA
|
||||
NINA
Thông tin thành viên
Gửi tin nhắn riêng
Tìm những bài viết của thành viên này
Thêm vào danh sách bạn bè
Super Moderator Gia nhập: 16 Jul 2010 Địa chỉ: USA Status: Offline Points: 617 |
Tùy chọn đăng bài
Thanks(0)
|
|||
-----
BÁN CHỒNG CHO BẠN Thứ tư, 08/06/2011 14:43 | Xem trên trang chủ Bài viết được đăng trên trang chủ YuMe Nàng không ngủ được, câu chuyện nàng nghe hồi sáng cứ vang vọng mãi trong đầu, hành hạ nàng. Quay sang thấy anh vẫn thở đều, giấc ngủ ngon với gương mặt đầy toại nguyện.Nàng cố dằn để không đánh thức anh dậy nửa đêm hỏi cho ra lẽ. Kinh nghiệm của người phụ nữ nhạy cảm và từng trải dạy cho nàng biết sự điềm tĩnh và thận trọng không bao giờ thừa. Dạo này công việc làm ăn gặp nhiều trục trặc đã khiến nàng trở nên lơ là gia đình, có lẽ đây là cái giá nàng phải trả cho sự tham vọng của phụ nữ, nàng đã quá chủ quan và đặt niềm tin không đúng chỗ. Nàng đã từng rất tự hào vì có một người chồng luôn ủng hộ sự nghiệp của mình,không đòi hỏi ở nàng trách nhiệm quá cao trong việc làm vợ. Nàng không thể thường xuyên nấu cho chồng những bữa cơm ngon, không thể mỗi tuần cùng chồng về thăm ba mẹ hai bên, không thể có những ngày lễ lãng mạn để ngủ nướng và cùng nhau ăn sáng trên giường, nhưng nàng đã cố gắng rất nhiều để gia đình được no đủ, để họ hàng hai bên được chăm lo chu đáo và hơn hết là để chồng nàng chuyên tâm nghiên cứu. Nàng không muốn chồng nàng vì mưu sinh mà bỏ phí tài năng và đam mê trong góc phòng thí nghiệm. Anh đã từng nói rất biết ơn nàng vì điều đó. Lẽ nào nàng đã sai? Nàng may mắn có một cô bạn gái thân thiết như chị em ruột từ những ngày ấu thơ. Bạn nàng khôn ngoan lanh lợi, sớm thành đạt và có một người chồng giàu có dù đôi khi nàng thấy những tia buồn trong mắt bạn khi nghe cô tâm sự về cuộc hôn nhân không có tình yêu. Họ hiểu nhau, tin nhau, trong lúc việc kinh doanh sa sút chính cô bạn thân đã không ngần ngại cho nàng mượn một số tiền lớn mà không cần thế chấp. Và cũng chính nàng đã là bờ vai, là chỗ dựa, là nơi trút lòng, sẵn sàng bỏ buổi họp để bên cạnh bạn khi cuộc hôn nhân thiếu tình yêu kia có dấu hiệu rạn nứt. Lẽ nào nàng đã sai? Đôi ba tin đồn ác ý về mối quan hệ mập mờ giữa hai người nàng hết sức tin tưởng đến tai nàng cũng chẳng mảy may nghi ngờ. Nàng vẫn biết thói đời thêu dệt nhiều chuyện oái oăm, con người ta luôn thấy chút gì đó thích thú trước những bất hạnh của đồng loại. Tuy nhiên nàng cũng thừa nhạy cảm và đủ thông minh để thiết lập một hàng rào bảo vệ hạnh phúc của chính mình. Những câu chuyện vu vơ về mối quan hệ ngoài luồng của ai đó. Những tâm sự đàn bà về người chồng đầu ấp tay gối. Những tín hiệu ngầm như cảnh báo. Những khẳng định chắc nịch của lòng tin về sự chung thủy và cả những tia quan sát ngấm ngầm sẵn sàng chặn đứng mọi tội lỗi có thể. Nàng đã chu đáo, đã cẩn thận, đã tự tin như thế. Lẽ nào nàng đã sai? Nàng nhìn hai con người trước mặt mình, hai con người nàng đã yêu thương tin tưởng biết dường nào, nay bắt tay cùng nhau phản bội nàng. Cuộc gặp gỡ ba người mà nàng cố tình sắp xếp khiến cho đối phương không dấu kịp sự ngỡ ngàng. Nàng thấy lòng hơi hả hê khi nhận ra vị trí phán xét của mình trước hai con người tội lỗi không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Họ không nhìn nàng và cũng không dám nhìn nhau. Nàng đã hồi hộp chờ đợi giây phút này, để tuôn ra muôn ngàn lời chì chiết chửi rủa thậm tệ, nàng nghĩ ra tất cả những câu đau đớn nhất có thể, nàng biết rõ từng điểm yếu của đối phương vì đã có thời nàng coi họ là máu thịt của chính mình. Nàng có thể giết họ, chỉ bằng một câu nói. Vậy mà giờ đây, nàng không thể thốt nên lời, nàng nhìn họ đăm đăm rồi vội quay đi, cố ngăn không cho những giọt nước mắt trào ra. Không được khóc, nàng tự nhủ, mình không được khóc. Chính họ mới là người phải khóc vì đã phản bội mình. Lòng kiêu hãnh giúp nàng ngẩng mặt lên ngạo nghễ. Họ cất lời xin lỗi càng khiến nàng thêm tức giận. Đồng thanh đồng khí làm sao! - Tại sao lại là hai người? – nàng hỏi mà không mong một câu trả lời- hai người thèm nhau tới thế sao? - …! - Dù sao đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Tôi cũng không muốn làm to chuyện để mọi người cười chê, chúng ta nên giải quyết trong nội bộ ba người thôi. Nàng nhếch môi cười khi bắt gặp cái thở phào dù rất khẽ. Dám làm mà còn sợ người ta biết, hèn thế! - Nếu em mở lòng tha thứ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu như không có chuyện gì xảy ra, anh hứa sẽ… Nàng giơ tay ngăn chồng nói tiếp - Em sẵn sàng để hai người đến với nhau mà tận hưởng hạnh phúc! Cứ yên tâm! - Không, mình không…! Nàng lại trừng mắt khi cô bạn vừa mở lời. Trong lúc này, nàng mới là người được quyền lên tiếng và quyết định chứ không phải họ. Bất kỳ câu nói nào phát ra từ hai cái miệng đáng ghét kia cũng có nguy cơ làm cơn giận trong lòng nàng bùng nổ. - Đổi lại chúng ta có một thỏa thuận – nàng nhìn cô bạn đang ủ dột cúi đầu – cậu đã cho mình mượn năm trăm triệu cách đây ba tháng. Mình là người sòng phẳng và không muốn nợ nần ai, nhất là với cậu, cho nên mình bán anh ta cho cậu để trừ nợ. Cậu lấy anh ta và chúng ta không còn nợ nần gì nhau. - Em! Sao em có thể…? - Tại sao không? Điều kinh tởm nhất là ngoại tình với bạn vợ anh còn làm được thì anh có quyền gì mà trách móc ai? Đúng, tôi bán anh cho cô ta đó, năm trăm triệu là quá tốt rồi chứ con người anh thực ra không đáng một xu. Tuy nhiên cô ta thèm khát anh như vậy thì bỏ năm trăm triệu ra lấy anh về mua vui chắc cô ta chẳng tiếc đâu, đúng không? Nàng nhìn hai gương mặt tái xanh vì hổ thẹn và bị xúc phạm, biết mình đã đánh đúng chỗ yếu nhất. Trái tim nàng có giây lát sung sướng hả hê. Hai con người trí thức, tự tôn và hiểu biết kia, câu nói của nàng còn đau đớn, nhục nhã hơn vạn lần xỉa xói chửi rủa mỉa mai. Nàng xách túi đứng lên, nhìn hai người ngồi đó bằng ánh mắt khinh bỉ nhất mà nàng có thể. - Thế nhé, nếu có ai quen hỏi thăm tôi sẽ nói ngắn gọn là bán chồng cho bạn thân với giá năm trăm triệu, còn những việc khác hai người muốn giải thích thế nào thì tùy, tôi không quan tâm, từ nay chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào với nhau nữa. Chúc may mắn! Nàng kiêu hãnh quay bước đi, biết chắc hai người ngồi lại sẽ vì câu nói của mình mà không thể yên ổn. Đối với nàng đây mới thực sự là đòn trừng phạt đáng giá. Nàng dắt xe, nổ máy, cố giữ cho tay mình bớt run rẩy. Trong sự thích thú hả hê khi làm cho đối thủ kinh hãi, nàng nhận thấy cả nổi đau ngấm ngầm mà giờ đây chỉ còn riêng với mình, nàng cảm nhận nó trào sôi dữ dội. Nàng đeo khẩu trang, đeo kính, mặc áo khoác, che đậy mình thật kỹ và chạy đi. Dưới lớp bọc kín đáo, nỗi đau vùng lên thổn thức và nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi. Trong dòng người hối hả trên đường, không ai hay có một người đang dấu gương mặt đầm đìa sau lớp khẩu trang. Nàng lướt đi như trôi vào cõi mộng du. Sân bay Tân Sơn Nhất một ngày nhiều gió, người đàn bà trung niên quấn lại chiếc khăn quàng cổ, dõi mắt nhìn trời xanh như tìm kiếm một hình ảnh quen thuộc, một mảnh trời quê mà bà nghĩ có lẽ suốt đời mình chẳng bao giờ gặp lại. Đã hai mươi năm kể từ ngày bà rời bỏ quê hương, mang theo trong tim nỗi đau như cắt và cả lòng tin đã vụn vỡ, hy vọng xứ người xa lạ có thể làm hàn gắn một vết thương. Nhưng người đàn bà càng thành đạt bao nhiêu càng thấy lòng mình nhức nhối bấy nhiêu vì vết thương tưởng chứng như hóa thạch vẫn thầm âm ỉ trong tim. Sống trong nỗi giận hờn đau đớn suốt hai mươi năm, một ngày chợt nhận ra tóc đã bạc màu, môi thôi thắm tươi và mắt đã hằn những vết thời gian, lại chợt thèm quay quắt trở về, trở về để thứ tha, để quá khứ không còn hành hạ đêm đêm, để tìm cho mình phút bình an cuối cuộc đời. Tha thứ cho người và cho cả chính mình. Căn nhà nhỏ hơn bà nghĩ, giản dị đến không ngờ. Trước sân trồng bụi hoa nguyệt quế xum xuê, loài hoa mà bà vẫn yêu thích. Bà hít một hơi rồi nhấn chuông, lòng không dưng hồi hộp kỳ lạ. một người phụ nữ gầy gò khắc khổ bước ra mở cửa, họ nhìn nhau, sững sờ, ca nước trên tay chủ nhà rơi xuống vang một tiếng khô khốc. Họ ngồi trong phòng khách, đã hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa ai cất nên lời, ngập ngừng bà hỏi một câu khách sáo - Hai người vẫn khỏe chứ? - Tôi vẫn khỏe, nhưng ông ấy thì… Chủ nhà ngập ngừng đưa mắt nhìn vào nhà trong - Ông ấy bệnh à? - Ông ấy đột quỵ, nằm một chỗ đã năm năm nay rồi! - Vậy ư? Ông ấy vốn rất khỏe mà. Hai người thay đổi nhiều quá, suýt nữa tôi không nhận ra. - Còn bà vẫn đẹp như xưa, thậm chí còn đài các hơn rất nhiều, thời gian có vẻ như không làm ảnh hưởng tới bà mấy. Chắc bà sống rất hạnh phúc? - Hạnh phúc? Nếu tôi thật sự hạnh phúc liệu hai người có thấy thanh thản hơn không? Hai người cũng đang rất hạnh phúc cơ mà. Bà chủ nhà giật mình trước cái nhìn của vị khách, bà thu người trong cái ghế, thân hình gầy ốm càng có vẻ teo tóp lại trước vẻ tự tin và ánh mắt nhiều hàm ý kia. Mất một lúc lâu bà chủ nhà mới lên tiếng - Chúng tôi không hạnh phúc như bà nghĩ đâu. Ngày đó, sau khi bà bỏ đi, chúng tôi đã sống những ngày thật kinh khủng dưới sự lên án và dè bỉu của những người thân quen. Chúng tôi có lỗi và phải chịu hình phạt. Nhưng hình phạt lớn nhất, kinh khủng nhất không phải là cái nhìn của dư luận mà chính là câu nói sau cùng của bà : “ bán chồng cho bạn với giá năm trăm triệu!”. Câu nói đó ám ảnh hai chúng tôi đến tận bây giờ. - Tôi không nghĩ sau việc làm của hai người thì còn có điều gì khiến hai người phải e ngại! - Thật ra mối quan hệ của chúng tôi chỉ là một phút không kiềm chế mình. Tôi không phải là thanh minh! Nhưng chúng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đến với nhau, nhất là ông ấy, ông ấy vẫn rất yêu bà và chưa bao giờ có ý định bỏ bà cả. - Nhưng rốt cuộc hai người vẫn đến với nhau! - Phải, có lẽ vì chúng tôi quá cô đơn và cùng chịu chung một nỗi dày vò. Điều đó đã đưa chúng tôi đến gần nhau hơn, chứ không phải là tình yêu. Chúng tôi sống cùng nhau để động viên nhau, an ủi nhau, cùng nhau chờ đợi… - Chờ đợi điều gì? - Sự tha thứ của bà! - Thật khó tin! - Phải, có lẽ bà không tin, nhưng hơn hai mươi năm sống chung chúng tôi trên danh nghĩa luật pháp vẫn không phải là vợ chồng. Chúng tôi không có giấy hôn thú, ông ấy không muốn đăng ký kết hôn vì đối với ông ấy bà là người vợ duy nhất! cuộc sống của chúng tôi thật chẳng dễ dàng. Ông ấy không còn đam mê nghiên cứu, công việc của tôi cũng gặp khó khăn, có lẽ đó là quả báo. Chúng tôi ở chung một nhà, ăn chung một mâm cơm, ngủ chung một giường và cùng chung một người để nghĩ đến. Chúng tôi không dám nhìn vào mắt nhau, không dám ôm nhau ngủ, thậm chí không dám cả việc có con, tất cả chỉ vì nỗi ân hận và sợ hãi dày vò. Chúng tôi cô đơn và mệt mỏi, tận cùng, như một cái giá phải trả. Năm năm trước ông ấy đột quỵ, nằm liệt một chỗ, nói năng cũng trở nên khó khăn, vậy mà ông ấy vẫn luôn gọi tên bà. Chúng tôi luôn cầu mong một ngày nào đó bà quay về và tha thứ cho chúng tôi. Người đàn bà ngồi nghe, lặng người, tâm trí hoang mang. Lẽ ra bà phải thấy thích thú, hả hê lắm khi chứng kiến cộc sống thương tâm của hai người đã từng hủy hoại lòng tin yêu trong bà. Vậy mà giờ đây, trước người đàn bà một thời bà căm hận, bà chỉ thấy một nỗi xót xa không nói nên lời. - Bà cho tôi vào thăm ông ấy! Bà không dám tin vào mắt mình nữa, hai mươi năm, hai mươi năm làm người ta thay đổi đến thế này ư? Nằm bất động trên giường là một người đàn ông gầy gò, già nua và mỏi mệt. Bà không dám tin đây chính là người đã từng là chồng mình, đã từng là người đàn ông bà hết mực yêu thương, đã từng là người đàn ông làm bà đau đớn vì yêu và hận suốt mấy chục năm trời. - Ông có nhận ra ai đây không? Đôi mắt người đàn ông nhìn bà thật lâu, cái nhìn ban đầu vốn lãnh đạm phút chốc trở nên thảng thốt - Yến… Yến!...em Yến, …vợ…vợ anh! Người đàn ông lắp bắp, khuôn miệng méo xệch, những âm từ rời rạc vang lên, vội vã, vui mừng lẫn tủi hổ. Bà nhìn ông, bật khóc. Bà bước tới, nắm bàn tay giơ ra chờ đợi, bà căm giận ông, nhưng muôn ngàn lần không muốn ông phải khổ sở thế này. Đôi mắt người đàn ông ầng ậc nước, cái nhìn dán vào mặt bà như tìm kiếm, van nài, cái nhìn khẩn khoản đầy hy vọng. - Đừng…đừng…bán …anh! Bà sửng sờ nhìn ông nghe lòng nghẹn đắng. Trời ơi, hóa ra câu nói của bà đã ám ảnh ông đến tận bây giờ. Thốt nhiên bà thấy ghê sợ chính mình, bà thấy mình cũng độc ác, cũng hèn hạ, cũng nhẫn tâm, thậm chí nỗi đau bà gây ra cho đối phương còn kinh khủng gấp mấy lần. Tại sao, tại sao khi đó bà lại nói ra câu nói độc địa đó? Phải chăng vì lời nói tàn nhẫn đó mà chính bản thân bà suốt hai mươi năm vẫn không được một ngày vui vẻ? - Tha…tha thứ…cho anh! Ông vẫn lắp bắp nói, ông có lẽ nuốn nói rất nhiều, phải chi ngày đó bà cho ông một cơ hội lên tiếng, bà đã để cơn giận lôi mình đi quá xa. Nước mắt ông vẫn ứa ra làm hai người đàn bà nghẹn ngào tức tưởi không thốt nên lời. - Ông ấy vẫn còn rất yêu bà! Ông ấy và cả tôi nữa đều mong nhận được sự tha thứ từ bà, có vậy chúng tôi chết mới nhắm mắt được. - Khi tôi quay về đây là tôi biết mình cần phải làm gì. Bản thân tôi mang nỗi căm hận trong lòng cũng chưa từng có một ngày được sống yên ổn. Tôi tha thứ cho hai người, và tôi cũng muốn tha thứ cho chính mình. Chúng ta đều đã già, hãy sống những ngày còn lại thật vui vẻ. Những hỉ nộ ái ố của cuộc đời đã không còn dành cho chúng ta nữa rồi. Bà quay sang ông, dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang ứa ra trên gương mặt nhăn nhúm vì xúc động của người bà một thời yêu thương, và nở một nụ cười nhẹ nhàng. - Em đã tha thứ cho anh từ rất lâu rồi! tha thứ cho cả hai người! anh và cô ấy! Người đàn ông gật gật đầu, môi nở một nụ dẫu méo mó nhưng đầy sức sống, nước mắt vẫn cứ chảy ra, chảy ra không sao ngăn lại. Người đàn bà rời khỏi căn nhà đơn sơ sau buổi trùng phùng. Bà chủ nhà bịn rịn tiễn chân, lúc quay vào nhận ra trên bàn một phong bì trắng. Có một lời nhắn gửi lại: “ đây là năm trăm triệu ngày xưa bà cho tôi mượn, tôi xin trả lại đồng thời rút lại lời nói khi đó, tôi không bao giờ bán chồng cho bạn với giá bao nhiêu đi nữa. Mọi chuyện đã xảy ra xin hai người hãy quên đi để cả ba chúng ta có thể có những ngày cuối đời thanh thản! thân ái. Bạn gái thân của mà: Phi Yến.” Đã được chỉnh sửa bởi NINA - 02 Jan 2012 lúc 9:12pm |
||||
Hãy mĩm cười và bước tiếp. NINA
|
||||
Trả lời bài | Trang <12345 35> |
Tweet
|
Di chuyển nhanh | Những sự cho phép của diễn đàn Bạn Không thể Đăng chủ đề mới trong diễn đàn này Bạn Không thể Trả lời chủ đề trong diễn đàn này Bạn Không thể Xoá bài của bạn Bạn Không thể Chỉnh sửa bài viết của bạn Bạn Không thể Tạo bình chọn diễn đàn này Bạn Không thể Bỏ phiếu bình chọn |